Trang

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Giỗ đầu Mẹ (14.06.2009 - 14.06.2010 Âm lịch) 17:00 1 thg 8 2010Công khai11 Lượt xem


Sắp đến ngày Giỗ đầu của Mẹ, lật từng tờ lịch mà lòng con đau đớn, cuốn lịch chỉ đã sắp tới ngày giỗ của Mẹ (14.06.2009 - 14.06. 2010 Âm lịch), con đau xót biết nhường nào, mới đó mà Mẹ đã bỏ con ra đi…  Một năm với con trải qua bao sóng gió, khi vừa tạm định hình được số phận của con thì tới ngày giỗ đầu của Mẹ, mà cho tới tận giờ này, con vẫn chưa tin là con đã mất Mẹ thực sự, Mẹ ơi…..

Mẹ ơi, đã bao ngày con không được nhìn thấy Mẹ, dù bóng hình Mẹ vẫn in đậm trong ký ức của con, dù dòng máu của Mẹ vẫn luân lưu trong huyết quản con, dù tiếng nói, tiếng cười của Mẹ vẫn như còn văng vẳng đâu đây…

Mẹ ơi, chín tháng mười ngày Mẹ cưu mang con trong bụng, biết bao vất vả nhọc nhằn. Rồi đến ngày con chào đời, Mẹ đã chịu biết bao đau đớn, bao nguy hiểm để có được con. Từ đó Mẹ đã nuôi con bằng dòng sữa ngọt ngào của Mẹ, đã ôm ấp con trong lòng Mẹ, đã thao thức hằng đêm với con, đã bận rộn hằng ngày với con.
Còn con, con đã làm được gì cho Mẹ vui? 
Mẹ ơi, vắng bóng Mẹ, con hờn, con khóc vì con chỉ muốn có Mẹ.
Mẹ biết không? Mẹ là tất cả với con, là nguồn yêu thương che chở. Có Mẹ, con yên tâm không sợ hãi, có Mẹ con vui sướng. Con ngã, con đau Mẹ dỗ dành; con ốm Mẹ ở bên, chăm nom, săn sóc. Mẹ vuốt ve, an ủi con. 
Con còn nhớ khi con còn bé, mỗi buổi tối, đèn đường đã bật mà chưa thấy Mẹ về, chị em con lại ra ngồi ở đầu ngõ ngóng chờ Mẹ.
Đến khi con trưởng thành, và rồi đi học, đi công tác ở xa - rồi lấy chồng sinh con cái, hàng tháng, hàng tuần con luôn ngóng chờ tới chiều thứ 7 để được về bên Mẹ, mỗi lần con về, Mẹ đều ra đầu ngõ tươi cười đón chị em con, đón các cháu…
Giờ đây, mỗi khi con về - không còn thấy hình dáng Mẹ ngồi ở đầu ngõ đợi con - cháu về nữa, tim con lại nhói đau - Mẹ ơi, con biết  tìm Mẹ ở đâu!!!
Mẹ ơi, con đã lớn lên trong vòng tay êm ái của Mẹ. Có Mẹ, đời con thật là hạnh phúc, thật sung sướng, đầy đủ. Mẹ là cơm no, áo ấm, là trời cao biển rộng. Mẹ giỏi giang, hiểu biết, dạy con từng chút, từ công việc trong nhà đến cách cư xử với mọi người, bà con, họ hàng, bè bạn. Mỗi khi gặp khó khăn, con lại tìm về bên Mẹ, nhìn thấy Mẹ tươi cười đón con - cháu  là bao lo toan muộn phiền đều tan biết trong con.
Con vẫn nhớ như in - mỗi buổi đi học về, sau này là đi làm xa, mỗi lần về thăm nhà, việc đầu tiên là chạy vội vào nhà tìm Mẹ. Mẹ đi vắng, con ngẩn ngơ mong Mẹ chóng về. .
Vì là con út, nên Mẹ cưng con lắm, thương con và chiều con nhiều hơn so với năm người con của Mẹ, đi đâu Mẹ cũng cho con đi, Giao thừa năm nào Mẹ con mình cũng cùng đi chùa lễ Phật cầu an Mẹ nhỉ…
Giao thừa năm đầu tiên con không được ở bên MẸ (năm con về nhà chồng), con đã khóc, đã khóc như chưa từng được khóc vì nhớ Mẹ, bên con văng vẳng tiếng nhạc nhà ai đó vang lời bài hát dịu dàng " Lòng Mẹ bao la như biển thái bình….làm con càng nhớ và thương Mẹ.

Rồi đến Giao thừa năm nay, con lại khóc, khóc khi thắp nén nhang mời Mẹ về ăn Tết cùng mẹ con con, lòng con đau đớn đến nhường nào....Mẹ ơi...., con gái con  vô tình lại mở nhạc, lại vang lên từng câu từng chữ, .."Mỗi mùa xuân sang, Mẹ tôi lại thêm một tuổi...." Xót xa quá Mẹ ơi,....
Thời gian trôi nhanh, đến nay con đã trưởng thành, đã được làm mẹ, con mới thấm thía những lời khuyên của Mẹ khi xưa, để rồi khuyên dạy các con của con. Đúng  là: “Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ”.
Lần đầu tiên, khi con gái con biết gọi tiếng "Mẹ", con đã xúc động biết nhường nào, con đã khóc, khóc vì sung sướng khi được nghe chính con gái của con cất tiếng đầu tiên gọi Mẹ, thiêng liêng quá Mẹ ơi…., có con, con mới hiểu hết tình thương của Mẹ dành cho con tới nhường nào…
 "Trên thế giới có những ngày để con cái vinh danh mẹ: nước Mỹ có ngày Mother’s day, con tặng quà cho mẹ, đi ăn tiệm, đi chơi; nước Pháp có ngày Fête des mères giống như ngày Mother’s day của Mỹ. Người Việt Nam có lễ Vu Lan vào ngày rằm tháng bảy âm lịch. Lễ này theo dự tích Bồ Tát Mục Kiền Liên, dùng thần thông thấy mẹ bị đọa làm quỷ ở địa ngục, đói khát, đớn đau, vì khi còn sống bà quá ư độc ác. Ngài mang cơm đưa mẹ, nhưng cơm vừa tới miệng thì hoá thành than hồng, ăn không được.
Thương mẹ, Ngài trở về xin Đức Phật cứu mẹ Ngài. Phật bảo hãy lấy ngày rằm tháng bảy là ngày chấm dứt mùa an cư kiết hạ của chư Tăng, đem phẩm vật đến cúng dường Tam Bảo thì sẽ được vô lượng công đức, mới có thể cứu được mẹ cùng là cửu huyền thất tổ. Từ đó các dân tộc theo Phật giáo có tục lệ tổ chức ngày lễ Vu Lan để cầu siêu cho Tổ Tiên, Ông Bà, Cha Mẹ đã qua đời, và cũng là ngày báo hiếu Cha Mẹ còn sống.
Lễ Vu Lan có ý nghĩa thật hay, là phong tục thật đẹp, nhưng với riêng con năm nay lại gợn nỗi buồn vì con đã mất Mẹ. Năm nay, ngày lễ Vu Lan, được cài trên áo bông hồng trắng, con đã bật khóc, tưởng niệm Tình Mẹ thân thương không còn nữa, khi cuộc sống chồng chất thêm tuổi đời."
Mẹ ơi, mất Mẹ rồi con chẳng có ai để tâm sự, chẳng còn ai an ủi khi gặp khó khăn. Mẹ ơi, con quên sao được những lời khuyên dạy của Mẹ lúc con còn nhỏ, từ việc vặt như chọn lựa áo quần đến việc học hành, chọn bạn, chọn người bạn đời… Con thật hãnh diện đã có Mẹ hiểu con từng ly từng tý, Mẹ đã tin tưởng ở con, tự hào về con, vui lòng chấp nhận quyết định của con…. Từ nhỏ tới lớn, Mẹ luôn tin tưởng con, và con cũng chưa bao giờ phải làm Mẹ buồn cả, duy nhất một lần và sau này Con đã rất ân hận vì làm Mẹ phải phiền lòng, để Mẹ phải khóc nhiều, lo nghĩ nhiều -  vì con đã không nghe theo lời khuyên của Mẹ ( đó là lần con dẫn bạn trai sau này là chồng con về, Mẹ đã khuyên con, phân tích cho con không nên lấy người ấy, vì Mẹ thấy ở con người đó có một cái gì đó làm Mẹ không an tâm khi tiếp xúc, có vẻ không thật lòng với con gái của Mẹ, nhưng con đã không nghe lời Mẹ, vẫn bảo vệ ý kiến của mình, kết cục để đến bây giờ, con gái Mẹ phải lâm vào cảnh dở khóc dở cười, thất bại ở cái việc quan trọng nhất của đời người.
Mẹ ơi, Mẹ có hiểu cho nỗi lòng của con không? Giá như, lúc Mẹ còn sống, con quyết định chấm dứt ngay cuộc hôn nhân của con thì có lẽ giờ đây con không day dứt nhiều, con để Mẹ ra đi không được thanh thản như những người Mẹ khác, Mẹ ra đi  khi vẫn còn thương xót cho đứa con gái của Mẹ ở chốn trần gian, …..con day dứt vì không biết Mẹ có ủng hộ cho quyết định sau này của con không?.
Mẹ ạ, con thật là sai lầm mẹ nhỉ? nhưng chỉ vì con thương Mẹ, không muốn làm tổn thương đến Mẹ, không muốn Mẹ phải suy nghĩ nhiều về con, thế nên, con đã cố - cố giữ cái gia đình bé nhỏ của con - con đã giấu, giấu mọi chuyện của con với cả gia đình mình, để đến khi mọi chuyện  trở lên bung bét, Mẹ của con rất shock, chính con đã trực tiếp làm Mẹ bị bệnh và để Mẹ phải ra đi khi vẫn còn rất khỏe mạnh, ở cái tuổi đáng lẽ ra Mẹ vẫn được sống thêm với con với cháu, con ân hận lắm... 
 và rồi -  khi Mẹ bỏ con ra đi, con cảm thấy- khi không còn Mẹ, cuộc sống của con không còn ý nghĩa gì nữa, hàng ngày, nhìn các con của con, con đành phải sống để nuôi dạy các cháu nên người, và con đã quyết định chấm dứt quãng đời u tối của con khi Mẹ ra đi vừa đúng một tuần. Con tin rằng, dưới suối vàng, Mẹ cũng đồng ý với quyết định của con, để cuộc đời con đỡ tủi nhục - phải không Mẹ, nên Mẹ hãy thanh thản Mẹ nhé.
Trước khi Mẹ mất 10 ngày, con và các cháu về chăm sóc Mẹ, (con vẫn còn nhớ như in, có lẽ cả  cuộc đời này con không bao giờ quên được hình ảnh của Mẹ, ánh mắt của Mẹ nhìn con - tâm trạng của con  lúc đó thật sững sờ, thật thảng thốt…), có lẽ cả đêm Mẹ không ngủ được, Mẹ dậy, nhìn ba mẹ con con nằm ngủ, Mẹ đã khóc, con tỉnh giấc hỏi Mẹ, Mẹ bảo "nhìn mẹ con con Mẹ thương quá mà không làm gì được, Mẹ chết cũng không đành lòng…sao cuộc đời con khổ thế Hải ơi…..)
Mẹ ơi, giờ đây cuộc sống của ba mẹ con con đã dần ổn định, tâm tư con thanh thản hơn nhiều, các cháu  của Mẹ khỏe mạnh và khôn ngoan hơn những đứa trẻ khác, con tin rằng, ở bên kia cuộc đời, Mẹ vẫn dõi bước theo con từng ngày, từng giờ, Mẹ yên lòng MẸ nhé. Con muốn gào lên thật to... Con Yêu Mẹ - Mẹ ơi….
Các bạn ạ, nếu các bạn đang còn Mẹ là niềm hạnh phúc trong tay, niềm hạnh phúc vô bờ bến, xin hãy trân trọng giữ gìn, cố gắng đừng để Mẹ phải buồn lòng các bạn nhé….
Xin hãy chăm nom, săn sóc Mẹ, xin hãy âu yếm hỏi han Mẹ bằng những lời dịu ngọt, thiết tha: “Mẹ ơi, con yêu Mẹ!”. Những lời này còn giá trị hơn gấp ngàn lần châu báu ngọc ngà.


Mẹ

Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ
Đỗ Trung Quân - 1986 


Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?

Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !


Mẹ

Mẹ yêu ơi, hôm nay ngày của mẹ
Con lang thang tìm bóng mẹ đâu đây
Ngày ra đi, con nhớ dáng mẹ gầy
Đưa tay vẫy chào con thơ lần cuối

Ngày ra biển con gục đầu buồn tủi
Gió biển lùa vào mắt, ướt mặn môi
Thuyền lênh đênh theo định mệnh mãi trôi
Con nào biết bóng mẹ dần xa khuất

Nơi xứ lạ, con sống đời lay lất
Dẫu xa quê, con luôn nhớ cội nguồn
Bao nhiêu năm, đời viễn xứ thật buồn
Ngày trở lại, hiên nhà mẹ vắng bóng

Mẹ yêu ơi, đây đoá hồng dâng mẹ
Nơi phương xa , con nhớ mẹ thật nhiều
Tìm đâu ra hình bóng mẹ thương yêu
Đã vĩnh viễn ra đi, không từ giã

Mẹ yêu ơi, con bên này đói lã
Đói tình thương, thèm lời mẹ vỗ về
Đốt nén hương dâng mẹ, lòng tái tê
Hôn đất lạnh, mẹ ơi! con nhớ mẹ

2 nhận xét: