Sáng nay lướt Web vô tình vào topic của một bạn trên Gió, bạn ấy sưu tầm được rất nhiều bài thơ hay, phải nói là rất hay vì đã nói lên tâm trạng và cảm xúc của những người đàn bà, họ yêu và họ trăn trở như thế....
Người đàn bà yêu. (Ngô Thị Thanh Vân)
Không còn những cảm giác khao khát
Sự đợi chờ rơi vào nỗi tuyệt vọng
Email trống rỗng
Điện thoại không một hồi chuông
Sự kìm nén làm chai lỳ cảm xúc
Buồn vui là những trạng thái mơ hồ
Ăn uống nói cười trong vô thức
Giọt nước mắt hoá băng giữa triệu lời thầm thì
“yêu mãi ngàn năm...”
Người đàn bà lặng yên nhìn bóng đêm
Đăm đắm nơi cuối đường nhỏ nhoi đốm sáng
Và miệt mài đi tới
Hy vọng về một chân trời tràn ngập bình minh....
Không còn những cảm giác khao khát
Sự đợi chờ rơi vào nỗi tuyệt vọng
Email trống rỗng
Điện thoại không một hồi chuông
Sự kìm nén làm chai lỳ cảm xúc
Buồn vui là những trạng thái mơ hồ
Ăn uống nói cười trong vô thức
Giọt nước mắt hoá băng giữa triệu lời thầm thì
“yêu mãi ngàn năm...”
Người đàn bà lặng yên nhìn bóng đêm
Đăm đắm nơi cuối đường nhỏ nhoi đốm sáng
Và miệt mài đi tới
Hy vọng về một chân trời tràn ngập bình minh....
-----------------------
KHÔNG ĐỀ (Không rõ tác giả)
Đã bao lần em cố để quên
Để nhận về nhiều hơn là nỗi nhớ
Bài thơ buồn như bài thơ còn dang dở
Hoa sữa ngậm ngùi theo những dấu yêu
Có thể em đã yêu anh quá nhiều
Đến mức tưởng chừng không thể yêu ai hơn được nữa
Mà anh lại trao em một tình yêu xẻ nửa
Một nửa hao gầy, một nửa mong manh...
Mình chia tay vì em, hay vì anh?
Vì anh vô tâm hay vì em cố chấp?
Em kiêu hãnh ngẩng đầu mà khóc
Nhìn bầu trời sập nát giữa hoàng hôn.
Em làm bạn với nỗi buồn và sự cô đơn
Run rẩy khóc mỗi lần xem nhật ký
Hạnh phúc đắt hơn ngàn lần em vẫn nghĩ
Nhưng một nửa thôi em cũng chối từ....
Đã bao lần em cố để quên
Để nhận về nhiều hơn là nỗi nhớ
Bài thơ buồn như bài thơ còn dang dở
Hoa sữa ngậm ngùi theo những dấu yêu
Có thể em đã yêu anh quá nhiều
Đến mức tưởng chừng không thể yêu ai hơn được nữa
Mà anh lại trao em một tình yêu xẻ nửa
Một nửa hao gầy, một nửa mong manh...
Mình chia tay vì em, hay vì anh?
Vì anh vô tâm hay vì em cố chấp?
Em kiêu hãnh ngẩng đầu mà khóc
Nhìn bầu trời sập nát giữa hoàng hôn.
Em làm bạn với nỗi buồn và sự cô đơn
Run rẩy khóc mỗi lần xem nhật ký
Hạnh phúc đắt hơn ngàn lần em vẫn nghĩ
Nhưng một nửa thôi em cũng chối từ....
----------------------
Và em trở về......
Em trở về với bản ngã của em
Làm việc như điên, cười đùa như phá
Mọi người nhìn vào luôn luôn ngỡ
Em suốt đời chẳng biết đến nước mắt đâu.
Em trở về yêu mến một sắc màu
Vàng kiêu hãnh như bao người vẫn nói
Nhưng biết đâu bao điều em đang giấu
Những nhọc nhằn, day dứt riêng tư.
Em trở về khi chiều xuống đã lâu
Phố đông quá, mình với mình lạc lõng
Mặt cứ vui như nhiều niềm vui lắm
Bước vào nhà chỉ sách vở chờ mong.
Em trở về tự do khóc âm thầm
Trang sách ướt, đoá hoa vàng sũng ướt
Vắng xa ơi, giá mà em biết trước
Nỗi nhớ nhung đau đáu thế này.....
Em không giống người đàn bà ấy(Trường Phi Bảo) Em không giống người đàn bà ấy! Người đàn bà tới sau Người đàn bà ngang nhiên dẫm đạp nỗi đau Của em... Anh hãy chờ mà xem Rồi em sẽ chẳng ghen Bởi bất luận thế nào người đàn bà ấy Cũng giống như thói quen thường nhật Trái tim anh mỗi ngày tất bật Nên thói quen luôn chuộng mới lẽ thường Em đã từng đứng ở bờ thương Của thời gian, của anh và nỗi nhớ Em nằm mơ cũng đâu ngờ trắc trở Chuyện tình thành tấn bi kịch Người đàn bà đầy rẫy niềm khiêu khích Vẫn ngang nhiên dày xéo nỗi đau Mình mất nhau Từ dạo ấy em trở thành bại tướng Cuộc tình vất vưởng Nhưng em tự hào, mình không phải tới sau Em tới trước thì bất luận thế nào Cũng tới trước dẫu vị trí có thay đổi Chỉ có điều, nếu anh nói dối Cô ấy giống như em, anh sẽ mất cả hai Người đàn bà trong tương lai Vợ của anh và là mẹ các con anh Chắc chắn không là em Mà hiếm khi lại là cô ấy Người đàn bà nào thông minh lắm mới buộc nổi Trái tim đa tình và bóng bẩy Con cá đa tình mắc sau tấm lưới Con thú rừng sa bẫy trước nụ cười Anh sẽ hiểu - Tình Yêu không giống như trò đùa. ---------------------- |
Người đàn bà cô đơn(không rõ tác giả) Người đàn bà cô đơn Trong chính ngôi nhà của mình Đôi mắt buồn hiu hắt lặng thinh Chị muốn nói nhưng rồi câm lặng Cái buổi chiều không có nắng Bên quán trà thân quen Chị day dứt với nỗi sầu liên miên Nhưng không khóc Chị giấu mình trong vỏ bọc Với nụ cười hân hoan Nhưng không ai biết bên trong là những miên man Chị cô đơn ngay cả với người đàn ông bên cạnh... Những người đàn bà bất hạnh Trên đời này rất nhiều Họ sống không còn tình yêu Nhưng vẫn gồng mình bên nhau đi qua năm tháng Người đàn bà cô đơn bình thản Ngâm nga những vần thơ Không biết từ bao giờ Họ vượt qua cô đơn bằng mọi cách... Tôi không muốn làm người đàn bà cô đơn bất hạnh Như những người vẫn sống ở quanh đây... --------------------------- |
Em trở về với bản ngã của em
Làm việc như điên, cười đùa như phá
Mọi người nhìn vào luôn luôn ngỡ
Em suốt đời chẳng biết đến nước mắt đâu.
Em trở về yêu mến một sắc màu
Vàng kiêu hãnh như bao người vẫn nói
Nhưng biết đâu bao điều em đang giấu
Những nhọc nhằn, day dứt riêng tư.
Em trở về khi chiều xuống đã lâu
Phố đông quá, mình với mình lạc lõng
Mặt cứ vui như nhiều niềm vui lắm
Bước vào nhà chỉ sách vở chờ mong.
Em trở về tự do khóc âm thầm
Trang sách ướt, đoá hoa vàng sũng ướt
Vắng xa ơi, giá mà em biết trước
Nỗi nhớ nhung đau đáu thế này.....
----------------------------
Con sẽ kén chồng cho mẹ (Mai Hồng Niên)
Thế nào mẹ cũng lấy chồng
Để khi con lớn có ông nuôi bà
Tuổi yêu biết mẹ chưa già
Biển còn lắm sóng lại qua với bờ
Tủi buồn mẹ viết thành thơ
Khổ đau cánh cửa khép hờ thế thôi
Đến bây giờ sắp bốn mươi
Tuổi xanh gió lặng - ngày đời bão dông
Một mình chắp nối khoảng không
Mẹ thừa bạn lại thiếu chồng để yêu
Trẻ nông nổi, già lắm điều
Cô đơn mẹ gánh hết chiều còn mai
Nổi trôi bèo dạt chữ tài
Mẹ đừng chọn bác đẹp trai của người
Con đã gặp những tiếng cười
Yêu dáng mẹ, bỏ lại thời trẻ trung
Những điều con ước và mong
Người yêu mẹ ít đường vòng lối ngang
Bớt so đo, không ngỡ ngàng
Cao hơn tiền bạc, giàu sang là tình
Vì con mẹ hãy thương mình
Đừng làm dáng núi đầu ghềnh đợi ai
Thế nào mẹ cũng lấy chồng
Để khi con lớn có ông nuôi bà
Tuổi yêu biết mẹ chưa già
Biển còn lắm sóng lại qua với bờ
Tủi buồn mẹ viết thành thơ
Khổ đau cánh cửa khép hờ thế thôi
Đến bây giờ sắp bốn mươi
Tuổi xanh gió lặng - ngày đời bão dông
Một mình chắp nối khoảng không
Mẹ thừa bạn lại thiếu chồng để yêu
Trẻ nông nổi, già lắm điều
Cô đơn mẹ gánh hết chiều còn mai
Nổi trôi bèo dạt chữ tài
Mẹ đừng chọn bác đẹp trai của người
Con đã gặp những tiếng cười
Yêu dáng mẹ, bỏ lại thời trẻ trung
Những điều con ước và mong
Người yêu mẹ ít đường vòng lối ngang
Bớt so đo, không ngỡ ngàng
Cao hơn tiền bạc, giàu sang là tình
Vì con mẹ hãy thương mình
Đừng làm dáng núi đầu ghềnh đợi ai
----------------
CAN ĐẢM LÊN
Can đảm lên
Người đàn bà độc hành
Tự đưa mình ra phi trường bằng xe buýt
Tự mình lê hành lý đến quầy vé tự mình đi suốt bốn chuyến bay
Can đảm lên
Người đàn bà tóc đen mang hộ chíêu Việt Nam
Người lữ khách một mình đi qua cổng kiểm soát an ninh
Cởi áo khoác cởi giầy ra cho máy rà soát
Can đảm lên
Người đàn bà đi thẳng đến cửa đợi máy bay không cần ngoái lại từ giả ai
Ngồi một mình nhìn máy bay lên xuống bên kia lớp kiếng
Đi đâu về đâu những chiếc máy bay xuống xuống lên lên?
Can đảm lên
Người đàn bà một mình đi hai ngàn rưởi dăm
Biết rõ không ai đợi ở phi trường nơi đến
Chuyến bay hoãn cũng không cần gọi ai để báo mình sẽ trễ
Can đảm lên
Người đàn bà một mình đón mình ở phi trường nửa đêm
Tự nhận hành lý một mình lê bước
Hai ngàn rưởi dặm đi, hai ngàn rưởi dặm về và chuyến xe buýt cuối cùng
Can đảm lên
Người đàn bà một mình trở về nơi không phải là nhà
Cuối cùng dừng bước trong căn phòng vắng
Tối. Lạnh. Trống rải. Mỏi. Mệt. Một mình
Can đảm lên
(Lý Lan)
Hôm nay tôi say(Từ Nguyễn) Bạn biết không? Hôm nay tôi say... Say với vị đắng của tình đời Say với chua cay, bội bạc Rồi tôi ngồi miên man hát Những khúc hát không đầu đuôi... Người ta đi ngang qua, người ta mỉm cười Có những cái nhìn khinh bạc Có cả sự thương hại đầu môi Có những xót xa không cất nỗi thành lời... Mặc Tôi vẫn ngồi Tôi hát Câu hát xua đi bao nỗi niềm ngột ngạt Để trong lòng tôi không còn điều gì khác Ngoài cảm giác này: mình đang trôi đi, trôi đi... Bạn biết không? Bây giờ trong lồng ngực tôi... Không còn là trái tim mà là ngọn núi lửa Rừng rực đốt cho tan tành tất cả Hình hài, ký ức, nhân tâm... Còn một ngày cùng với thế gian Tôi sẽ còn nghêu ngao, ngoạc mồm ra mà hát Người ta say mê viết nhạc Chả nhẽ để cho mốc meo? Bạn hát cùng tôi không? Hãy cứ hoà theo Trong mắt bạn tôi thấy có nỗi buồn man mác Cất tiếng lên đi, ban đầu còn rời rạc Rồi sẽ vui bát ngát, nhìn tôi đi! Ôi tôi say! Ôi tôi chẳng còn biết gì... Nhưng bạn thấy không: Tôi vẫn hát!!! -------------------- |
Can đảm lên
Người đàn bà độc hành
Tự đưa mình ra phi trường bằng xe buýt
Tự mình lê hành lý đến quầy vé tự mình đi suốt bốn chuyến bay
Can đảm lên
Người đàn bà tóc đen mang hộ chíêu Việt Nam
Người lữ khách một mình đi qua cổng kiểm soát an ninh
Cởi áo khoác cởi giầy ra cho máy rà soát
Can đảm lên
Người đàn bà đi thẳng đến cửa đợi máy bay không cần ngoái lại từ giả ai
Ngồi một mình nhìn máy bay lên xuống bên kia lớp kiếng
Đi đâu về đâu những chiếc máy bay xuống xuống lên lên?
Can đảm lên
Người đàn bà một mình đi hai ngàn rưởi dăm
Biết rõ không ai đợi ở phi trường nơi đến
Chuyến bay hoãn cũng không cần gọi ai để báo mình sẽ trễ
Can đảm lên
Người đàn bà một mình đón mình ở phi trường nửa đêm
Tự nhận hành lý một mình lê bước
Hai ngàn rưởi dặm đi, hai ngàn rưởi dặm về và chuyến xe buýt cuối cùng
Can đảm lên
Người đàn bà một mình trở về nơi không phải là nhà
Cuối cùng dừng bước trong căn phòng vắng
Tối. Lạnh. Trống rải. Mỏi. Mệt. Một mình
Can đảm lên
(Lý Lan)
---------------------
- Trai Hà Nội
- Feb 3, 2012 1:40 PM
Chú mới viết bình luận về bài thơ Con sẽ kén chồng cho mẹ ở bên Blog của chú.Mời cháu qua xem.- Trai Hà Nội
- Feb 3, 2012 10:24 AM
Mẹ con tôi sưu tầm được những bài thơ thật hay,đặc biệt bài con sẽ kén chồng cho mẹ...Chúc Mẹ co tôi vui vẻ.xuân Nhâm Thìn nhiều niềm vui- Hữu Hợp
- Oct 21, 2011 10:17 PM
ĐÊM AN LÀNH