Cũng dễ đến 2 năm Ông Nội cháu mới xuống thăm hai cháu. Chuyện trò hồi lâu, ông cho luôn một câu xanh rờn làm mẹ cháu rụng rời chân tay : " Con Khoai cứ hâm hâm.."
Mẹ cháu mắt chữ O mồm chữ A nhìn ông và không tin ở tai mình nữa : Ông nói gì cơ? Sao ông lại bảo cháu thế…??????.
Ông nội thấy mẹ cháu hỏi vậy - chắc cũng biết lỡ lời nên vội vàng bảo : uh, tại vì cha thấy hỏi nó cái gì nó cũng cứ "ngắc ngắc" cái đầu…
Choáng với ông, Mẹ cháu vừa bực vừa tức chẳng nghĩ được câu gì cả, gọi với vào trong : Khoai ơi, ra mẹ bảo…cô nàng lanh chanh chạy ra, mẹ cháu cho luôn một câu : Con gái của mẹ xinh như thế này, đáng yêu như thế này mà ông lại bảo con hâm hâm, hay là con hâm thật mà tại mẹ yêu con quá nên chẳng nhận ra….
Choáng với ông, Mẹ cháu vừa bực vừa tức chẳng nghĩ được câu gì cả, gọi với vào trong : Khoai ơi, ra mẹ bảo…cô nàng lanh chanh chạy ra, mẹ cháu cho luôn một câu : Con gái của mẹ xinh như thế này, đáng yêu như thế này mà ông lại bảo con hâm hâm, hay là con hâm thật mà tại mẹ yêu con quá nên chẳng nhận ra….
Ôi giời, ông ơi là ông….ông làm mẹ cháu cả đêm không ngủ được, lúc nào cũng lanh lảnh bên tai " Con Khoai hâm hâm", vừa giận ông vừa giận chính mình tại sao lúc đó không nói : Cháu có hâm cũng là có gen đấy ạ …hoặc giả nếu cháu có hâm điên thật thì cũng là cháu nội của ông mà …v…v ...nghĩ nhiều làm mình ù hết cả tai….….…Mặc dù, cũng cứ cố biện minh rằng chắc ông chỉ lỡ lời mà thôi…(cũng không thể tin được ông lại thốt ra câu đó, nhớ lại ngày Khoai còn bé, con bé được ông chiều và thương lắm í, vậy mà chỉ mấy năm thôi tình cảm con người cũng thay đổi đến thế chăng ????)
Câu chuyện này đã mấy ngày rồi mà sao mình vẫn không định hình được…vẫn phải nghĩ ngợi và…thực sự là buồn….Định rằng chẳng viết ra đâu, nhưng mình có cái tật là nếu không viết ra được là không quên được chuyện đó, nên đành phải viết vài dòng vu vơ như thế này vậy…
Chán chẳng buồn chít…hị hị hị...Ông ơi, ông chỉ lỡ lời thôi nhỉ....
Có điều ai nhận xét gì về con mình là em cũng suy nghĩ miên man mãi như Chị vậy.
Chiều vui nhe Chị!