Trang

Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

CẢM NHẬN VỀ MỘT CHUYẾN ĐI! (Phần 6)



CẢM NHẬN VỀ MỘT CHUYẾN ĐI!


Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng sẽ có những chuyến đi xa nơi mình sinh sống. Và với riêng tôi cũng vậy, tôi cũng từng có rất nhiều chuyến đi, với gia đình, với bạn bè.. Nhưng đối với tôi, chuyến đi này là một chuyến đi ấn tượng nhất từ trước đến nay, chuyến đi này đã đọng lại trong tôi một kí ức đẹp và không thể nào quên…


Mỗi ngày trôi qua, mỗi một địa danh nơi mình đến đã tạo cho tôi những cung bậc cảm xúc rất riêng biệt mà cái cảm xúc đó khó có thể thể hiện bằng lời, và tôi chỉ có thể nói : Đó là một cảm giác không thể nào quên trong kí ức của Tôi qua chuyến đi này.


Và - Qua mỗi chuyến đi như thế này, điều mà tôi

mong muốn nhất là những đứa trẻ còn

 học được cách yêu thương gia đình, bạn bè, yêu

thiên nhiên và có ý thức bảo vệ môi trường. Mỗi 

một nơi chúng tôi đi, mỗi một địa danh nơi

chúng tôi đến đều là cơ hội để trẻ được trải 

nghiệm và rèn luyện cho mình những kỹ năng 

cần thiết trong tương lai, được cọ sát và học hỏi 

sự quan tâm chăm sóc lẫn nhau,  đồng thời đây 

cũng là cơ hội để các bậc phụ huynh như chúng 

tôi thể hiện được tình yêu thương, chăm sóc của 

mình với con trẻ, giúp chúng mau trưởng thành 


hơn!!!


Vì  CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG CHUYẾN ĐI....


"....Vì anh ấy nhiệt tình quá, tha thiết quá, vả lại tôi cũng bị mắng xối xả vì cái “tội” lên đến Đà Lạt mà không gọi anh ấy nên cả nhà quyết định sẽ tiếp tục ghé thăm Thác Datanla...."




THÁC DATANLA!

Thác Datanla là một ngọn thác lớn nằm trong khu du lịch Datanla, ở đây có hệ thống máng trượt uốn lượn quanh các sườn núi. Thác Datanla đẹp nhất ở Đà Lạt, nên cứ mỗi du khách tới đều không thể không đến thăm ngọn thác này.



Đến nơi, được bạn anh ấy là Giám đốc khu giải trí này, nên chỉ cần vài dòng viết tay của “pak” í cả nhà tôi chẳng mất xu nào để mua vé vào tham quan và đi tàu trượt :)).

Tôi không nghĩ là đi tàu trượt nó lại nguy hiểm đến thế (Lần đầu tiên đi mà, 4 năm trước chúng thôi cuốc bộ xuống chứ không đi tàu trượt), nghĩ lại đến giờ tôi vẫn hãi, vừa sợ, vừa lo cho bố tôi, cụ đã ngoài tám mươi mà đi tàu trượt mạo hiểm như thế này nhưng may mà bố tôi không sao cả, chứng tỏ thần kinh và sức khỏe của cụ vẫn còn tốt lắm, chứ chẳng như hai con gái cụ đâu, mặt tái xanh tái xám, gào thét ầm ĩ vì sợ, con gái tôi, bé Khoai cũng nhát như mẹ, lập bập nói với bác Hương rằng : “Cháu thề là cháu sẽ không bao giờ quên được cái cảm giác này đâu….” Còn bọn trẻ, khỏi phải nói bọn chúng khoái trí vô cùng và cứ cười sằng sặc khi thấy mẹ và bà dì mặt mũi xanh lét..:)

(Đường xuống thác quanh co hiểm trở có hình xoắn ốc, nhiều chỗ gần như dựng đứng khiến cho tôi có cảm giác như bị lộn tùng phèo , liếc nhìn dàn lưới bảo vệ, nhiều chỗ han rỉ thủng lỗ chỗ nên càng hãi hic..hic)










































































































































































Sau khi tham quan và không quên món ảnh ọt (mặc dù tim vẫn đập, chân vẫn run vì sợ quả tàu trượt) cả đại gia đình chúng tôi 9 người lớn nhỏ ngồi chung trên một xe Camry 5 chỗ quay về ghé thăm và dùng bữa tối tại nhà “mới tậu “của anh họ tôi trên đường Triệu Việt Vương, căn biệt thự nằm trên  khu đất  đắc địa của thành phố… J







Không riêng gì tôi mà cả nhà đều thực sự choáng ngợp trước căn biệt thự xa hoa rộng lớn như thế (tôi chưa bao giờ nhìn thấy ngoài đời căn biệt thự nào đẹp như thế cả),  toàn khu biệt thự rộng 1500m, hoa hồng trải dài khắp lối đi, xung quanh cơ man các loại hoa, hoa hồng đẹp đến nỗi mà chị gái tôi còn tưởng là hoa giả…Bọn trẻ con thì khỏi phải nói, chúng sướng mê tơi, chỉ sau vài phút ngượng ngập khi đến nhà lạ, bọn chúng trở về vẻ hồn nhiên như trước… nhảy nhót cười đùa ầm ĩ….. Trên đường về khách sạn, con bé đỏng đảnh Bigbong ghé tai tôi thì thầm : “ Mẹ ơi, sau này con lớn nhất định con sẽ mua cho mẹ một căn biệt thự đẹp như thế này mẹ ạ” rồi cười toét miệng…yêu thế chứ, đúng là con quắm già đời hehe, nhưng dù sao mẹ cháu cũng tỉnh cả người đấy ạ.

Màn đêm phủ xuống, dưới cái se se lạnh của Đà Lạt, mẹ cháu nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ và không quên mơ được ở trong căn biệt thự như thế. Đời là phải mơ đúng không các bạn J.


Đáng lẽ ra, theo lịch trình thì sáng nay 17/06, cả đoàn sẽ tiếp tục cuộc hành trình rời Thành phố trong sương để đến với Biển Mũi Né, nhưng vì ông anh quá nhiệt tình mời ở lại nên cả nhà quyết định ở lại thêm một ngày nữa.

Mời cả nhé tiếp tục hành trình cùng gia đình chúng tôi :

Phần 7: Thiền Viện Trúc Lâm & Vườn Hoa Thành Phố!






































\




1 nhận xét:

  1. đọc thiên ký sự như lạc vào thiên bồng tiên cảnh ,ảnh đẹp lời hay , thuyết minh nhẹ nhàng truyền cảm càng làm sống động không gian và thời gian tình người ....

    Trả lờiXóa