Trang

Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

CẢM NHẬN VỀ MỘT CHUYẾN ĐI ! ( Phần 7)

CẢM NHẬN VỀ MỘT CHUYẾN ĐI!


Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng sẽ có những chuyến đi xa nơi mình sinh sống. Và với riêng tôi cũng vậy, tôi cũng từng có rất nhiều chuyến đi, với gia đình, với bạn bè.. Nhưng đối với tôi, chuyến đi này là một chuyến đi ấn tượng nhất từ trước đến nay, chuyến đi này đã đọng lại trong tôi một kí ức đẹp và không thể nào quên…


Mỗi ngày trôi qua, mỗi một địa danh nơi mình đến đã tạo cho tôi những cung bậc cảm xúc rất riêng biệt mà cái cảm xúc đó khó có thể thể hiện bằng lời, và tôi chỉ có thể nói : Đó là một cảm giác không thể nào quên trong kí ức của Tôi qua chuyến đi này.

Và - Qua mỗi chuyến đi như thế này, điều mà tôi

mong muốn nhất là những đứa trẻ còn

 học được cách yêu thương gia đình, bạn bè, yêu

thiên nhiên và có ý thức bảo vệ môi trường. Mỗi 

một nơi chúng tôi đi, mỗi một địa danh nơi

chúng tôi đến đều là cơ hội để trẻ được trải 

nghiệm và rèn luyện cho mình những kỹ năng 

cần thiết trong tương lai, được cọ sát và học hỏi 

sự quan tâm chăm sóc lẫn nhau,  đồng thời đây 

cũng là cơ hội để các bậc phụ huynh như chúng 

tôi thể hiện được tình yêu thương, chăm sóc của 

mình với con trẻ, giúp chúng mau trưởng thành 


hơn!!!



VÌ CUỘC ĐỜI LÀ NHỮNG CHUYẾN ĐI......

Ngày thứ ba : 17/06/2014

7h sáng.  Ông anh đã gọi điện mời đón đoàn đi ăn sáng và đưa cả nhà đến thăm Thiền Viện Trúc Lâm. Cả nhà vẫn đồng hành bon bon ngồi trên chiếc xe 5 chỗ của bác í, mà sao thấy vẫn ok nhỉ hehe. Vui và thấy ấm áp vô cùng!


THIỀN VIỆN TRÚC LÂM!


Trên đường đi, được anh họ lái xe vòng vèo qua các con phố để cả gia đình được ngắm nghía khung cảnh Đà Lạt buổi sớm mai, không gian tràn ngập hoa trên mỗi con đường chúng tôi đi, mỗi vuông đất đều chỉ hoa là hoa. Đến nỗi ai cũng phải thốt lên, Đà Lạt nhiều hoa thật, mà lại đẹp nữa chứ.

Lên đến Thiền Viện Trúc Lâm, cũng chỉ cần tờ giấy có ghi vài chữ của bác giám đốc bạn anh họ tôi mà cả đoàn một lần nữa lại được Free vé cáp treo :v

































Thiền Viện Trúc Lâm nằm cạnh Hồ Tuyền Lâm thơ mộng, mỗi lần khi đặt chân đến đây tôi đều có cảm giác như tìm được về chốn bình yên, có được những phút giây lắng đọng trong tâm hồn như ở chốn hư không thanh khiết. Xung quanh Thiền Viện được bao bọc bởi đồi thông xanh mát và những vườn hoa đủ sắc màu được các hòa thượng quy tập về đây, có rất nhiều loài hoa mà tôi không biết tên và cũng rất nhiều loài hoa mà lần đầu tiên tôi và các thành viên trong gia đình được chiêm ngưỡng, tôi có thể nói rằng bất cứ ai không riêng gì tôi khi đến đây cũng đều thích thú vô cùng.
Tôi đến Đà Lạt cũng dễ cả chục lần, cảm nhận của tôi là Đà Lạt có nhiều thứ để vui, để thả hồn và tha hồ mơ mộng, thỏa thích để ngắm nghía, nhưng không hiểu sao, mỗi khi đặt chân tới nơi này tôi đều cảm thấy có một sự khoảnh khắc bình yên đến chạnh lòng.
















































































































































































Mấy ngày lang thang khắp mọi con đường quanh co của Đà Lạt, giưã thành phố miền cao nguyên lắm núi nhiều dốc này, những phiền muộn buồn vui lẫn lộn trong dòng đời xuôi ngược, có một lúc nào đó ta chợt thấy thèm một chút bình yên cho tâm hồn, thì khi đến đây thấy bình yên đến lạ, lắng đọng tâm hồn trầm tư, suy nghĩ về những điều đã qua .

Trong làn khói nhang nghi ngút của một buổi trưa gió núi lộng gió đang vi vu thổi về, bản thân tôi theo đạo Phật nhưng không phải là người am hiểu về Phật, nhưng khi đến đây để chiêm ngưỡng khung cảnh tôi thấy bình yên tĩnh lặng hơn bao giờ, có lẽ mọi lời cầu nguyện điều gì đó quá xa xôi mơ hồ, nhưng khi đặt chân đến nơi này tôi sẽ nói lời bình yên gửi vào sức khỏe cho mình và cho những người thân yêu của mình tự đáy lòng tôi cảm nhận được sự nhẹ nhàng thanh thản cô đọng trong lời chân thành đó.

Đứng giữa lưng chừng của sự thênh thang đất trời mây núi, ngẫm nghĩ lắng đọng cõi lòng, bên kia Hồ Tuyền Lâm có những rừng thông già trầm mặc lặng lẽ trong bóng thời gian, một khoảnh khắc bình yên đến nao lòng. Ngày đã qua và cơ hội chỉ là ký ức, bấy nhiêu thôi cũng chưa đủ để lòng nguôi ngoai lẫn lộn trong bao hoài tiếc nuối. Có thể một ngày đã qua nhưng mơ ước vẫn chưa thực hiện được, một thoáng nghĩ về người mẹ dấu yêu, đôi khi cảm nhận tới một ngày nào đó trong xa khuất, giữa ngút ngàn thông reo, tiếng gió làm cho tôi phải chạnh lòng nao nao nhớ, nhớ đến khắc khoải về người mẹ dấu yêu của mình, ở đây không chỉ có tôi, mà còn có cả những cơn gió u hoài đang lơ lửng trên cành thông nói hộ cùng tôi, rằng, tôi yêu và nhớ mẹ thật nhiều.

Có chút gì đó của cảm xúc đã được trải lòng cùng gió, cùng núi, điều bình yên đã thật sự đến, buổi trưa cao nguyên đã ngã về cảm xúc cùng tôi, một điều khó tìm thấy ở nơi khác, đó là điều bình yên đã đến với tôi từ bao giờ. Đà Lạt ơi, tôi yêu Đà Lạt vô cùng!








Một chút suy tư, một chút cảm nhận khi đến Thiền Viện Trúc Lâm, quay trở về hành trình tiếp theo của cả gia đình.

Sau khi Đại gia đình thăm thú chiêm ngưỡng Thiền Viện, cả đoàn quay lại Nhà hàng Cáp treo để dùng bữa trưa (theo lời mời của anh họ tôi). Bữa trưa thịnh soạn đã bắt đầu sau suốt một buổi thăm thú nơi đây. Ai cũng phấn khởi và vui mừng, riêng bọn trẻ thì khỏi nói, ăn uống với bọn chúng là quá ư bình thường, bọn chúng chỉ thích vui đùa hò hét ầm ĩ mà thôi… buồn cười nhất là anh chàng Quân, chẳng hiểu nghe ở đâu từ “Nhà hàng Cáp Treo” mà cu cậu hồn nhiên nói chuyện với mẹ qua điện thoại  là con đang ở  “Nhà hàng Bánh Đa Nem”, làm  cả nhà được một phen cười bể bụng.




































































































Ăn xong anh tôi lại đưa cả nhà về khách sạn nghỉ ngơi để chiều mát thăm tiếp Vườn Hoa Thành Phố và không quên mời cả đại gia đình tôi đến nhà dùng bữa tối trước khi chúng tôi rời Đà Lạt để đến với Biển Mũi Né.

Về đến khách sạn, thay vì lên phòng nghỉ ngơi, mấy anh chị em tôi lẳng lặng rủ nhau lượn chợ Đà Lạt mua quà, để cho ông cụ 84t ở lại trông một lũ tiểu yêu, khỏi phải nói bố tôi bực thế nào vì để cụ lại trông lũ trẻ, nhưng cũng chẳng thể ngăn được cái sự máu me lượn chợ của tôi và anh chị tôi hehe.


5h chiều cả nhà có mặt ở Vườn Hoa Thành Phố, đến nơi bọn trẻ chẳng đứa nào chịu vào với lý do đã vào thăm thú lần trước rồi (cách đây 4 năm) chẳng có gì ngoài hoa, thế là người lớn đành chịu thua lũ tiểu yêu, thế là lại chỉ ảnh ọt ở ngoài mà thôi, mà công nhận đen thật, hai lần đến đây cả hai lần đều không chụp được dưới cái vòm cổng trào trước Vườn hoa, lần nào máy ảnh cũng bị hết pin thế mới điên chứ...hic..hic, đành phải nhờ anh phó nháy là iphone mà thôi..

 






























































18h ông anh gọi ời ời,  rồi 18h30 cũng có mặt tại dinh thự của anh ấy. Bữa cơm rất ngon, thấm đậm tình thân, lúc ra về anh í không quên mời cả nhà lần sau có ghé Đà lạt nhớ đến dinh thự anh ý ở, và nhắc đi nhắc lại với tôi, “ Lần sau cô không được ở ngoài khách sạn, mà phải vào đây ở nghe chưa? “ hihi. Gì chứ, biết pak vẫn còn dành nhiều tình cảm cho mẹ con em thì em nhất trí liền à hehe.


















21h khuya rời nhà anh ấy để trở về khách sạn chuẩn bị thu dọn đồ đạc cho cuộc hành trình ngày mai, ấy thế mà, khi qua chợ đêm Đà Lạt, vẫn không thể cưỡng lại được, cả nhà lại ghé chợ lượn lờ mua sắm, không hiểu sao, mấy lần trước đi, ông ngoại là ngại nhất khoản lượn chợ, ấy thế mà lần này, “đuổi khéo” ông về trông lũ trẻ ông cũng không chịu về, cứ một hai nói: ” tao đi với, tao phải vào thăm thú xem như thế nào chứ, đi du lịch mà cứ bắt ở khách sạn thì đi làm gì…”…potay với ông luôn kkkk.

Tối muộn hôm nay vẫn như bao buổi tối ở thành phố hoa này, nhưng lòng tôi sao thấy bồi hồi cảm giác như mình sắp phải xa một thứ gì đó mà nó rất quan trọng đối với mình nhưng quả thật khó để diễn tả bằng lời.

Buổi đêm, thời tiết nơi đây se se lạnh, chúng tôi rảo bước quanh chợ, chợ có nhiều loại sản phẩm được bày bán nhưng thu hút cả đoàn chúng tôi là các đồ len và áo lạnh, những mặt hàng rất đa dạng được bán rất nhiều và giá cả cũng dễ dàng chấp nhận, trước khi rời Đà lạt, chúng tôi ai cũng chọn cho mình những chiếc áo len thật đẹp để làm quà cho người thân.

Chợ đêm Đà Lạt thật náo nhiệt, và sau khi  đã thỏa thích mua sắm chúng tôi trở về khách sạn chuẩn bị hành trang cho cuộc hành trình tiếp theo vào ngày mai.

Lần này đến với Đà Lạt, điều còn tiếc nuối là vẫn chưa được thưởng thức trọn vẹn món đặc sản "chè bà hé" mà mỗi khi đến đây tôi luôn tự thưởng cho mình những bát chè nóng hôi hổi và cực hấp dẫn này.

Đến rồi lại Đi, cuộc đời vẫn thế và luôn thế. Tạm biệt ĐàLạt rất đỗi thân thương, hẹn một ngày chúng tôi lại có dịp trở lại, yêu lắm mảnh đất dấu yêu này!.





Mời các bạn đi tiếp hành trình với gia đình tôi .


Phần 8: Mũi Né -Phan Thiết.










1 nhận xét: